Đấu La Đại Lục
Chương 342: Hoàng thất bí tân
Dịch: iceteazz (A Ti)
Biên: A Nèo
Đường Tam không hề tránh đường, trải qua chuyện của Tiểu Vũ, trong tâm hắn đã xảy ra biến hoá long trời lở đất. Tâm
trạng vốn luôn yên bình nay đã biến mất, chỉ còn lại chấp niệm mãnh liệt. Cho dù lúc đầu ở trường trung học Nguyệt Hiên
đến khi rời đi, Đường Tam đều không còn muốn nghĩ đến nữa. Hiện tại, ngoại trừ Tiểu Vũ ra, khát vọng duy nhất của hắn
là thực lực.
"Mau tránh ra, ngươi mù hả? " Gã kỵ sĩ cầm đầu thấy Đường Tam vẫn cúi đầu đi tới, liền tức giận mắng, roi ngựa
trong tay vung lên, ở khoảng cách gần chỉ trong nháy mắt mạnh mẽ quật tới người Đường Tam. Hắn đối với lực lượng của
mình rất tự tin, chỉ cần ngọn roi này quất tới thì chắc chắn sẽ chấn bay Đường Tam, đánh bật trở ngại trên đường họ
đi.
Ngay lúc này, mắt vẫn dừng trên người Tiểu Vũ, liền chậm rãi nhìn lên, cùng với động tác ngẩng đầu là một tầng bạch
quang có thể nhìn thấy chợt lan ra từ trên người hắn.
Trong nháy mắt, không khí phảng phất như đọng lại, một cỗ hàn ý vô hạn trong phạm vi vầng sáng trắng chợt bắn ra.
Trong tiếng rên rỉ, hơn mười bảy chiến mã được lựa chọn cẩn thận cơ hồ cùng lúc tê liệt ngã kềnh ra mặt đất, miệng sùi
bọt mép. Thân thể chúng dưới tác dụng của lực quán tính, bay thẳng tới người Đường Tam.
" Hừ …. " Phát ra thanh âm, tay trái Đường Tam bắt được chiếc roi ngựa đang đánh về phía mình, ta phải nắm quyền
đột nhiên đánh ra.
Chỗ quyền phải của Đường Tam phát ra bạch quang đậm đặc hoàn toàn khác hẳn so với lúc trước, một quyền này nhìn thì
bình thường, nhưng trong đó lại bao hàm tính bộc phát cực mạnh.
"Oanh" một tiếng thật lớn vang lên, bảy chiến mã đi đầu lập tức ngừng lại trước quyền của Đường Tam, đầu ngựa
cứng rắn bị chấn thành mảnh nhỏ, cả thân ngựa trong nháy mắt bị đè ép. Lực lượng mạnh mẽ nhập vào cơ thể bảy con ngựa,
xuyên qua chúng, kích về phía sau khiến tất cả các chiến mã đều bị chặn đứng trước một quyền này, lập tức hơn mười gã
kỹ sĩ cơ hồ đồng thời bị văng ra ngoài.
Đường Tam đầu tiên là phóng thích ra Sát thần lĩnh vực, sau đó lại tập trung lực phát ra một quyền, nhưng hắn ra tay
rất đúng mực, đánh ngựa, không đánh người, chính thức bị tiêu diệt cũng chỉ có bảy con đầu tiên mà thôi.
Tay trái túm lấy roi ngựa, chủ nhân của bảy chiến mã vừa bị đánh chết trực tiếp bị Đường Tam từ trên lưng ngựa kéo
xuống.
Lúc công lực một quyền của Đường Tam phát ra, mọi người xung quanh liền kinh hô. Bình dân phần lớn thích thú xem náo
nhiệt, nhưng lúc này mọi người đều có cảm giác kinh khủng, bởi vì kỵ sĩ này trên người đều là quần áo của cấm vệ quân
hoàng gia, mỗi một người đều qua tuyển chọn kĩ lưỡng, tiểu đội trưởng trở lên chính là có cấp bậc hồn sư, đối với hồn
sư số lượng vốn không lớn, đối với Thiên Đấu đế quốc mà nói đây chính là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.
Tên hoàng gia cấm vệ bị Đường Tam ném xuống đất còn muốn phản kháng, nhưng Đường Tam chỉ rung chiếc roi ngựa trong tay,
một cỗ kình lực mênh mông xuyên qua khiến thân thể hắn yếu ớt ngã trên mặt đất.
Cả đám hoàng gia cấm vệ ngã đến thất điên bát đảo, trong đó có một gã đột ngột bật dậy trên mặt đất, " Đồ khốn, giết
hắn cho ta! ". Vừa nói xong, hồn lực ba động không kém từ gã vừa nói liền bộc phát ra, vũ hồn phụ thể.
Chứng kiến cảnh này, Đường Tam không khỏi có chút kinh ngạc, gã là người duy nhất trong đám cấm vệ không mặc trang phục
áo giáp, nhìn một thân hoa phục, bộ dáng ước chừng trên dưới ba mươi tuổi. Người này Đường Tam cũng biết, lúc đầu Sử
Lai Khắc thất quái đến Thiên Đấu hoàng gia học viện, đã cùng gã kia giao thủ qua, đúng là tứ hoàng tử Tuyết Băng của
Thiên Đấu đế quốc.
Rất nhiều năm không gặp gã này, mặc dù tuổi hắn nhiều thêm không ít, nhưng vẻ khoa trương bên ngoài vẫn không có vẻ thu
liễm chút nào. Nhìn bộ dạng la hét của gã, trong lòng Đường Tam cảm thấy phiền hà. Cùng một phụ thân, thế nào lại sinh
ra con cái khác biệt nhau đến vậy? so sánh với Tuyết Thanh Hà, hắn thật sự kém quá xa.
Hai vàng, hai tím tổng cộng bốn hồn hoàn đang xuất hiện trên người Tuyết Băng. Xuất thân từ hoàng gia, hồn hoàn của hắn
tự nhiên là tốt nhất, chỉ là đã ba mươi tuổi mới đạt bốn mươi cấp, kể cả hắn sau này khắc khổ tu luyện, cuối cùng cả
đời cũng không thể đột phá đến cấp độ phong hào đấu la.
Đường Tam nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông Tiểu Vũ trong lòng ngực, không hề nhìn những người này, tựa hồ họ căn bản chẳng
liên quan đến mình.
Hoàng gia cấm vệ rất nhanh từ mặt đất bật dậy, đem Tuyết Băng bọc ở trung ương, cẩn cẩn thận thận nhìn Đường Tam không
chớp mắt, vẻ mặt khẩn trương.
Mặc dù Đường Tam không thi triển ra vũ hồn, nhưng một quyền của hắn, còn cả sát khí kinh khủng khiến bọn chúng run rẩy.
Đám hoàng gia cấm vệ càn quấy này cũng không dám manh động, ai cũng không hy vọng kết quả giống như bảy chiến mã
kia.
Có thể trở thành hoàng gia cấm vệ, đều là chiến sĩ đã trải qua chiến trường, cảm giác Đường Tam gây ra cho bọn chúng,
giống là vừa như từ một đống xác chết bò ra, luồng sát khí đằng đằng, lạnh như băng đó cũng không phải người bình
thường có thể phát ra.
"Động thủ đi!Các ngươi đúng là lũ phế vật ", Tuyết Băng lớn tiếng kêu thét, trong đám hoàng gia cấm vệ đi cùng
hắn vậy mà không có một hồn sư nào, dưới mệnh lệnh của hắn mới chậm rãi tiến về phía Đường Tam.
Đường Tam cũng chậm rãi tiến lên, đám hoàng gia cấm vệ theo cước bộ của hắn cũng lùi lại rất nhanh, đúng là không có
dũng khí động thủ với Đường Tam. Bọn họ, thậm chí ngay cả hồn sư cũng không bằng, bị Sát thần lĩnh vực lan tỏa khiến
trong lòng sớm đã tràn ngập bóng ma sợ hãi.
Tuyết Băng vừa định động thủ, hướng tới Đường Tam phát động hồn kĩ, đột nhiên, một bàn tay lớn đặt lên vai hắn, không
nhân nhượng ngăn trở hồn lực của hắn.
" Nếu không muốn chết thì đừng động thủ, giao cho ta đi."Thanh âm già nua trầm thấp vang lên bên tai Tuyết Băng.
Nghe thấy thanh âm kia, gã rốt cuộc cũng cố giữ cơ thể bình tĩnh lại.
Mà ngay lúc đó, Đường Tam vốn không coi đám kia ra gì, cước bộ cũng dừng lại, một lần nữa ngẩng đầu lên, hai tròng mắt
lạnh như băng nhìn thấy thêm một người.
Bên người Tuyết Băng không biết từ lúc nào đã có thêm một lão giả mặc trường bào xanh biếc, tóc hoa râm tán loạn. Hắn
chỉ đứng bên cạnh Tuyết Băng, không khí ba động cũng trở nên khác biệt. Áp lực mãnh liệt thậm chí khiến Đường Tam có
chút cảm giác không thở nổi.L
ão giả áo xanh lạnh lùng, chăm chú nhìn Đường Tam, nhưng trong mắt hắn hiện lên nét kinh ngạc không thể che giấu. Cái
gã trẻ tuổi này, khí tức lúc trước phóng thích ra rõ ràng là lực lượng của lĩnh vực, hồn lực một quyền vừa nãy cũng dễ
dàng nhận ra. Trong ấn tượng của hắn, với tuổi của gã thì không thể có khả năng đạt được tu vi như vậy. Kể cả tiểu quái
vật từng là bằng hữu với hắn tựa hồ cũng không xuất sắc như vậy. Nhất là, hắn vẫn ôm một con thỏ nhỏ, thật là quái
dị.
Đường Tam đem Tiểu Vũ đặt lên vai trái, đồng thời giơ hai tay mình lên.
Trong lòng bàn tay phải, lam quang loé ra, một cây Lam Ngân Hoàng màu đỏ mang theo hai đường vân màu xám, kim lặng yên
lộ ra.
Trong lòng bàn tay trái, hắc quang nội liễm, mang theo dấu vết của Sát thần lĩnh vực, một cây chuỳ dài hai xích, đầu
tròn, chính là Hạo Thiên Chuỳ bỗng xuất hiện.
Vẫn không sử dụng hồn lực, chỉ là lẳng lặng đem hai loại vũ hồn đồng thời hiện ra, đây là trình độ cao nhất, sử dụng
đồng thời hai loại vũ hồn của Đường Tam. Dưới tình huống hai loại vũ hồn cùng lúc xuất hiện, hắn không thể dùng bất cứ
loại hồn kĩ nào, thậm chí không thể xuất ra uy lực của vũ hồn, chẳng qua là một cách xuất hiện mà thôi.
Lão giả áo xanh thấy hai tay Đường Tam giơ lên thì thân thể đã bộc phát một tầng lục quang mãnh liệt, nhưng khi hắn
thấy hai tay Đường Tam phân biệt xuất hiện hai loại vũ hồn thì đôi mắt kịch liệt co rút lại một chút. Thanh niên trước
mặt thật không thể tin nổi….
"Lão quái vật, đã lâu không gặp rồi!" Đường Tam than nhẹ.
Người xuất hiện bên người Tuyết Băng chính là Độc đấu la, Độc Cô Bác.
Độc Cô Bác vẻ mặt khiếp sợ nhìn Đường Tam, "Ngươi, ngươi là…"
Đường Tam cười khổ nói: " Cái này không đủ chứng minh ta là ai sao? "
Sắc mặt Độc Cô Bác đột nhiên băng lãnh, lục quang vốn thu liễm, một lần nữa sáng lên, thân hình chợt loé, đã vọt lên,
đánh tới Đường Tam.
Thân là phong hào đấu la, áp lực hắn gây cho Đường Tam lớn tới mức nào? Hai vũ hồn đồng thời thu hồi, Đường Tam nhanh
chóng lùi về phía sau. Cổ tay vừa lộn, một viên châu màu đỏ vàng đã xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Những người khác, khi thấy hạt châu này thì đều không có phản ứng gì, bình dân xa xa cũng thế, nhưng khi nó vừa xuất
hiện, Độc Cô Bác giống như gặp quỷ, cả người như tia chớp lùi lại phía sau, so với lúc hắn vọt lên còn nhanh hơn hai
lần. Lục quang trên người hắn suy yếu dần, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Thứ mà Đường Tam lấy ra chính là khối thập thủ liệt dương xà nội đan. Có khối nội đan này chẳng những có thể tiếp xúc
với bất cứ nọc độc rắn nào, thậm chí có tác dụng khắc chế mạnh mẽ với tất cả các loại rắn. Vũ hồn của Độc Cô Bác vốn là
bích lân xà hoàng, nhưng trước nội đan của hồng hoang dị thú thập thủ liệt dương xà cũng bị ảnh hưởng cực lớn. Biến hoá
bất ngờ này khiến Độc Cô Bác không thể không lùi lại.
Sợ hãi đến từ vũ hồn khắc chế, cho dù là phong hào đấu la, hắn cũng không khỏi run rẩy, ánh mắt nhìn Đường Tam nhất
thời cũng thay đổi rất nhiều.
Kì thật, Đường Tam vốn không cần lấy ra nội đan của thập thủ liệt dương xà, với thực lực của hắn bây giờ, mặc dù còn
chưa thể thắng được Độc Cô Bác, nhưng ngăn cản một hai chiêu thì không thành vấn đề, chỉ là trên vai hắn vẫn còn Tiểu
Vũ, hắn không hề muốn Tiểu Vũ phải chịu thương tổn.
" Ngươi … "Độc Cô Bác trong mắt loé lên, kinh nghi bất định nhìn Đường Tam.
Nếu tính từ vũ hồn, Hạo Thiên Chuỳ là không sai, Lam Ngân Thảo với quang mang đặc thù kia dường như cũng là một trong
hai song sinh vũ hồn. Nhưng bề ngoài Đường Tam thật sự biến hoá quá lớn, mà ngay cả khí chất cũng căn bản chuyển biến.
Lúc đầu hắn muốn trước hết bắt Đường Tam rồi chậm rãi tra hỏi.
Vỗ vỗ Như Ý Bách Bảo nang bên mình, Đường Tam nói: " Lão quái vật, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện chứ? " Vừa
nói, Đường Tam vừa lật tay thu lại nội đan của thập thủ liệt dương xà.
Độc Cô Bác gật gật đầu, rồi vỗ vỗ lên bả vai Tuyết Băng, " Hậu quả nơi này ngươi tự giải quyết đi ". Nói xong,
hắn nhanh chóng chạy đi.
Đường Tam bước lên một chút, lướt qua Tuyết Băng, đi theo bên người Độc Cô Bác, Tiểu Vũ lại trở lại lồng ngực hắn.
Thân thể Độc Cô Bác lướt sang ngang ba thước cách xa Đường Tam một khoảng, trước khí tức từ nội đan của thập thủ liệt
dương xà, hắn thật sự có chút sợ hãi.
Đường Tam bật cười, nói: "Lão quái vật, ngươi từ khí nào trở nên nhát gan thế ?"
Nét mặt già nua của Độc Cô Bác nhất thời đỏ lên, "Không thể trách ta được, mặc dù hết thảy dấu hiệu đều chứng minh
ngươi là tiểu quái vật, nhưng tiểu quái vật lớn lên, không thể có bộ dạng như ngươi được."
Chỉ về một gian trà lầu phía trước, Đường Tam nói: " Đi thôi, chúng ta tới đó nói chuyện."
Bên kia, trên khuôn mặt âm trầm của Tuyết Băng hiện ra vài phần thần thái đặc biệt, hắn nhíu mày dường như nhớ tới điều
gì đó, vẫy vẫy tay bảo đám hoàng gia cấm vệ nhanh chóng thu dọn hiện trường. nhưng nhìn hắn ngay cả khí tức cơ thể nhìn
qua đều có chút khác thường.
Vào trà lâu, Đường Tam ngồi trong một gian phòng nhỏ, gọi hai chén hương trà thơm mát.
" Chuyện gì đã xảy ra? Tiểu quái vật, ngươi tại sao biến thành bộ dạng này? ", khi Đường Tam lấy ra Như Ý Bách
Bảo nang bên mình, Độc Cô Bác đã tin vài phần. Theo nhận thức bản thân, song sinh vũ hồn, biết được Như Ý Bách Bảo nang
là do chính mình cấp, việc này dù là Sử Lai Khắc thất quái cũng chưa chắc đã biết, đối với những gì Đường Tam nói, hắn
đã tin vài phần.
Đường Tam cẩn cẩn thận thận đem Tiểu Vũ đặt lên đùi mình, liếc mắt nhìn Độc Cô Bác một cái, nói: " Tóc của người đã
trở về màu sắc vốn có, độc dư trong cơ thể hẳn là cũng hoá giải không sai biệt lắm, chúc mừng ngươi!"
Vừa nghe mấy lời này, sắc mặt Độc Cô Bác nhất thời buông lỏng vài phần, "Xem ra, ngươi thực sự là tiểu quái vật,
nhưng ngươi thế nào lại trở nên anh tuấn như thế? Ngươi dạy ta đi, nói không chừng ta cũng có thể cải lão hoàn đồng
đó!"
Đường Tam cười khổ nói: " Nào có dễ dàng vậy? đây là vũ hồn thứ hai của ta sau khi thức tỉnh, kế thừa phần di truyền
của mẫu thân mới sinh ra biến hoá này."
Lập tức, hắn không chút nào giấu diếm sự việc lúc đầu mình cùng phụ thân, sau khi rời đi, hết thảy nói lại một lượt, mà
ngay cả việc mình đi Sát Lục Chi Đô cũng không ỉm đi, thâm chí nói luôn cả những chuyện phát sinh trong Tinh Đấu đại
sâm lâm nữa.
Khi Đường Tam nói việc Tiểu Vũ vì mình mà hiến tế, ánh mắt của hắn hoàn toàn ngưng tụ trên bản thể Tiểu Vũ, ánh mắt bi
thương cùng ôn nhu không nói nên lời.
Độc Cô Bác há hốc mồm, nghe hắn nói xong tất cả, mới thốt lên, "Tiểu quái vật, nguyên lai người thật sự là quái vật,
hóa ra ngươi lại có huyết thống của hồn thú !"
Đường Tam sắc mặt trầm xuống, "Lão quái vật, mẹ của ta, mặc dù xuất thân hồn thú, nhưng lúc có ta, nàng đã là nhân
loại. Nếu như không phải Vũ Hồn Điện thì sao cả nhà ta lại trở thành thế này? Mẹ cũng không quay về, một lần nữa biến
thành Lam Ngân Hoàng, chỉ là không nghĩ tới, chính ta cũng lại xuất hiện chuyện giống cha mẹ ta. Ta cùng Vũ Hồn Điện,
tuyệt không đội trời chung !"
Độc Cô Bác nhìn Đường Tam trước mắt, trong lòng không khỏi thở dài. Trong lứa bạn cùng tuổi, Đường Tam đúng là xuất sắc
nhất trong số những kẻ xuất sắc, có được những thứ mà vô số hồn sư mơ tưởng muốn có, nhưng thực tế những nỗ lực hắn đã
bỏ ra thì hồn sư bình thường còn xa xa mới bằng.
Tu luyện gian khổ, bi kịch của cha mẹ, người yêu vì hy sinh cho mình mà chết thảm, tất cả lại đặt nặng trên vai hắn,
một gã mới có hai mươi tuổi đầu. Hắn có thể đạt được cấp độ như thế này, hoàn toàn không hề dễ dàng. Người phi thường
quả thực cần trải qua những chuyện phi thường.
"Tiểu quái vật, ngươi có tính toán gì chưa? Đi tìm Vũ Hồn Điện trả thù à? " Độc Cô Bác hỏi.
Đường Tam cười lạnh một tiếng, " Không phải bây giờ, ta còn chưa mất đi lý trí. Với thực lực hồn đế của ta, làm sao
có thể động đến căn cơ của Vũ Hồn Điện? Cha ta lúc đầu, chính là quá sốt sắng, ta nhất định không phạm phải sai lầm
tương tự. Không làm thì thôi, chỉ cần bắt đầu làm, ta nhất định khiến Vũ Hồn Điện gà bay chó chạy (bốc phét tí cho
vui), rồi hoàn toàn tiêu diệt. Năm nay ta mới hai mươi tuổi, cuộc sống còn rất dài, khi ta cảm giác được thực lực bản
thân đã đầy đủ thì lúc đó mới có thể động thủ cùng Vũ Hồn Điện. Loãi quái vật, tại sao ngươi lại có thể ở cùng chỗ với
loại người như Tuyết Băng? Với suy nghĩ của ngươi, sẽ không thể không nhìn ra địa vị Tuyết Băng cùng Tuyết Tinh thân
vương tại Thiên Đấu đế quốc chứ? Người như thế, đáng để ngươi đi theo bảo vệ sao?"
Độc Cô Bác thâm trầm liếc mắt nhìn Đường Tam một cái, " Tiểu quái vật, người vẫn còn rất trẻ, có nhiều việc không
phải đơn giản như biểu hiện bên ngoài. Nhiều lúc, ngươi nhất định cần xem xét vô cùng cẩn thận, xuyên qua bề ngoài đơn
giản mà phát hiện ra bản chất trân thực bên trong."
Đường Tam trong lòng cả kinh, " Ngươi nói, Tuyết Băng có chuyện sao?"
Độc Cô Bác yên lặng gật đầu, đoạn nói: " Ngươi biết tại sao Tuyết Băng lại sa đoạ như vậy chứ? Tất cả kì thật đều là
bị Tuyết Thanh Hà bắt buộc. Đương kim Thiên Đấu đế quốc hoàng đế Tuyết Dạ đại đế vốn tổng cộng có bốn con trai, Tuyết
Thanh Hà là trưởng, Tuyết Băng là người duy nhất còn lại. Lúc đầu trong hoàng thất người suất sắc nhất không phải Tuyết
Thanh Hà, mà là nhị hoàng tử của Tuyết Dạ, đó là một thanh niên tài ba tuyệt thế, có lẽ tại phương diện tu luyện hồn sư
hắn kém ngươi nhưng lại có trí tuệ vô cùng thông minh, có lẽ còn trên cả ngươi. Thế mà, vào năm hắn mười hai tuổi lại
bị chết yểu. Khí đó, Tuyết Thanh Hà thân là đại ca mới mười bốn tuổi. Năm sau, tam hoàng tử của Tuyết Dạ, cũng là một
người rất có thiên phú tu luyện, mới mười một tuổi đã chết yểu. Vì vậy, Tuyết Dạ đại đế có bốn người con, giờ chỉ còn
hai.
Một cảm giác lạnh lẽo mãnh liệt tràn ngập trong tim Đường Tam, hắn nhìn Độc Cô Bác, trong lòng không khỏi một trận rung
động. " Chẳng lẽ cái chết của hai hoàng tử có liên quan tới Tuyết Thanh Hà?"
Độc Cô Bác thản nhiên nói: " Ai cũng không thể khẳng định, bởi vì không hề tồn tại chứng cứ. Chỉ là hai ngày trước
thời điểm nhị hoàng tử chết, Tuyết Dạ đại đế vừa mới cùng vài trọng thần thương nghị qua chuyện lập thái tử. Cơ hồ tất
cả trọng thần đều có khuynh hướng chọn nhị hoàng tử."
Trong mắt Đường Tam hiện ra một tia quang mang nghi vấn, "Có thể sau lưng Tuyết Thanh Hà có người nào đó đã ra tay
không?"
Độc Cô Bác lắc đầu, " Điều đó khó có khả năng. Lúc đó, bốn hoàng tử đều sinh hoạt trong hoàng cung đại nội, nhị
hoàng tử là trúng độc mà chết, mà tất cả thức ăn trong ngày đó đều đã được kiểm tra nghiêm khắc, việc hạ độc tuyệt
không thể xảy ra, chỉ có người bên trong có cơ hội động thủ, cơ bản ngoại nhân không có khả năng tới gần. Người hầu
chăm sóc hoàng tử đều là tì nữ thân tín mà Tuyết Dạ đại đế tin tưởng. Việc này sau đó cũng thành vụ án không bằng
chứng. Mà vào năm sau, vụ việc của tam hoàng tử, tình huống cơ hồ là giống nhau như đúc, mà tứ hoàng tử Tuyết Băng lúc
đó mới chỉ có bảy tuổi."
Tuyết Dạ đại đế bởi vì thương tâm quá độ, phái Tuyết Tinh thân vương tra xét rõ việc này. Tuyết Tinh thân vương sau khi
điều tra, kết quả thu được rất kì quái. Từ dấu vết bên trong, hắn phát hiện hai vị hoàng tử trúng độc chết giống nhau
như đúc, nhưng cũng không phải độc dược, mà là thông qua vũ hồn của hồn sư, bị trúng độc mà chết."
Đường Tam cau mày, nói: " Việc này cũng không thể chứng minh hai vụ án có liên quan tới thái tử Tuyết Thanh
Hà."
Độc Cô Bác cười lạnh một tiếng, " Không có chứng cứ, thì sẽ phải đi tìm người đạt được lợi ích nhiều nhất. Nhị, tam
hoàng tử chết yểu, tứ hoàng tử tuổi còn nhỏ, người đạt được lợi ích lớn nhất là ai đây? Nếu như ngoại nhân, vì đả kích
hoàng thất của Thiên Đấu đế quốc mà nói, tại sao không hạ độc chết trưởng tử? Phải biết rằng, Tuyết Thanh Hà, thiên tư
mặc dù không bằng nhị hoàng tử nhưng khi còn trẻ cũng vô cùng thông minh. Tuyết Băng sở dĩ biến thành cái dạng này,
chính là bởi vì hắn không muốn chết. Lúc đầu, Tuyết Tinh thân vươngđã tự thân dạy hắn tuyệt chiêu làm thế nào để bảo vệ
tính mạng mình."
"Thân là anh em ruột của đế vương, Tuyết Tinh thân vương cũng không phải người chỉ ngồi ngoài bàng quan mặc kệ sự
việc. Lúc đầu ta và hắn có ân cứu mạng cho nên ta mới biết được rất nhiều tin tức. Mấy năm này, thái tử Tuyết Thanh Hà
đã chiếm được sự tin tưởng của rất nhiều đại thần. Tuyết Dạ đại đế cũng tín nhiện hắn, đem nhiều chuyện giao cho hắn xử
lý. Mà Tuyết Dạ đại đế thân thể ngày càng nhiều bệnh. Không lâu trước, Tuyết Tinh thân vương đột nhiên phát hiện Tuyết
Dạ đại đế trúng phải chất độc mãn tính. Lúc này vừa may tìm được ta nên ta liền trị liệu được cho hắn . Ta phát hiện,
Tuyết Dạ đại đế trúng một loại hỗn hợp độc dược, thành phần đều là thực vật bình thường, nhưng nguyên nhân chính lại
đến từ một loại hương liệu, loại hương liệu này trong hoàng cung chỉ có một người đang dùng, đó chính là Tuyết Thanh
Hà!"
"Loại hỗn hợp kịch độc này cực kì quỷ bí, nếu như là trước kia, ta cũng không có cách nào phát hiện, cũng do ngươi
dạy ta tri thức về hỗn hợp độc dược, ta mới thông qua dấu vết từ từ phát hiện. Liên tưởng đến những chuyện trước kia,
ngươi cho rằng Tuyết Thanh Hà có trong sạch không?"
Nghe Độc Cô Bác nói như thế, sắc mặt Đường Tam nhất thời ngưng trọng hẳn lên, hỗn hợp độc dược, thứ này là lần đầu tiên
hắn thấy có người sử dụng ở thế giới này, hơn nữa lại chỉ dùng trên người đế vương. Độc Cô Bác là phong hào đấu la xưng
là ĐộcĐấu La, với năng lực của hắn trước kia cũng không thể phát hiện ra loại kịch độc này, có thể thấy kẻ hạ độc đã có
dụng tâm lớn như thế nào.
Trong đầu hồi tưởng lại Tuyết Thanh Hà kia, rất khiêm tốn, có bộ dáng lễ hiền hạ sĩ, nội tâm Đường Tam mặc dù không
muốn tin tưởng, nhưng việc Độc Cô Bác nói, làm ấn tượng của hắn với Tuyết Thanh Hà nhất thời thay đổi hẳn. Nhưng có thứ
gọi là tai nghe chưa chắc đúng, chỉ có mắt thấy mới là thật, cụ thể như thế nào thì chính mình phải tự quan sát mới
quyết định được.
"Vậy, người đi theo Tuyết Băng là vì sao? Chẳng lẽ, ngươi không sợ làm vậy sẽ khiến Tuyết Thanh Hà xuống tay với hắn
? Hơn nữa, bất luận nói thế nào, đây cũng là chuyện đấu đá trong nội bộ hoàng thất, chẳng lẽ ngươi còn muốn trợ giúp để
Tuyết Băng lên ngôi?"
Độc Cô Bác hừ lạnh một tiếng, " Tuyết Băng, tiểu tử này cũng không đơn giản đâu. Hắn là một người cực kì thông minh,
chỉ là một mực nhẫn nhịn để ẩn dấu bản chất thực sự của mình thôi. Ngươi xem, hiện tại hắn chỉ mới có hồn lực hơn bốn
mươi, kì thật không phải hắn không thể tu luyện đến mức cao hơn, mà chính mình cố ý không tu luyện, làm hồn lực đình
trệ. Tuyết Thanh Hà, cùng loại hỗn hợp kịch độc kia có liên quan gì, chuyện này ta chỉ nói với Tuyết Tinh thân vương,
hiện tại ngay cả Tuyết Dạ đại đế cũng không hề biết. Chỉ là ta đã điều chế một nhóm giải dược có thể từ từ hoá giải
kịch độc. Ta chỉ nói cho Tuyết Dạ rằng hắn bị trúng độc, hơn nữa bảo hắn luôn làm ra vẻ vẫn còn bị trúng độc, khuyên
hắn không nên nói tình huống này cho bất cứ kẻ nào. Chuyện của hoàng thất ta không muốn quản, nhưng nếu sau này ngươi
muốn đối phó với Vũ Hồn Điện thì ngươi cũng nên hy vọng rằng Thiên Đấu đế quốc có một ban lãnh đạo ổn định, ngươi mới
từ Tinh Đấu đại sâm lâm trở về, có hai đại sự kiện phát sinh ngươi có biết không? "
"Đại sự gì?" Đường Tam nghi hoặc hỏi.
Độc Cô Bác trầm giọng nói: " Thất Bảo Lưu Ly tông cùng Lam Điện Phách Vương Long gia tộc bị tập kích, Thất Bảo Lưu
Ly tông, bởi vì phát hiện kịp thời nên liền tổ chức ứng phó, toàn bộ tông có hơn 2/3 đệ tử tử vong, vượt qua vòng vây
rút lui vào Thiên Đấu thành. Lam Điện Phách Vương Long gia tộc đã không tồn tại trên thế giới này, toàn gia tộc bị tàn
sát, chỉ có một ít đệ tử không ở trong tông môn mới may mắn sống sót."
"Cái gì?"
Đường Tam bật dậy, thất thanh kinh hô. Chỉ là cho dù lúc này tâm tình không khống chế được nhưng hắn vẫn không quên ôm
lấy Tiểu Vũ như trước.
" Tại sao có thể như vậy? Thất Bảo Lưu Ly tông cùng Lam Điện Phách Vương Long gia tộc là hai trong ba thượng tông,
kể cả là Vũ Hồn Điện cũng không thể dễ dàng huỷ diệt bọn họ như vậy chứ."
Độc Cô Bác thở dài một tiếng, trong mắt toát ra vài phần cảm xúc đau thương, " Sự thật xảy ra trước mắt. Hai đại
tông phái như vậy mà xong hết rồi, Thất Bảo Lưu Ly tông coi như chưa hoàn toàn bị tiêu diệt, nhưng thực lực bị tổn hại
lớn. Hai đại phong hào đấu la đồng thời trọng thương, trong đó Kiếm đấu la bởi vì trọng thương mà thực lực đại giảm.
Ngươi ngẫm lại, có thể đồng thời phát động mấy vạn hồn sư đồng thời tấn công, áp chế hai đại tông môn, thực lực lớn như
vậy có thể là ai đây?"
Ánh mắt Đường Tam có chút ngây dại, nhìn Độc Cô Bác thầm nói: "Vũ Hồn Điện…thật là quá tàn nhẫn …"
Độc Cô Bác cười khổ nói: " Thông qua chuyện này ta mới biết, hoá ra lúc trước ta vẫn coi thường Vũ Hồn Điện, không
ngờ bọn họ lại có được lực lượng thật khổng lồ. Theo như Thất Bảo Lưu Ly tông miêu tả, khi Vũ Hồn Điện phát động tấn
công, đối phương xuất động tới bốn phong hào đấu la, mà Lam Điện Phách Vương Long gia tộc gần như cũng đồng thời bị tập
kích. Muốn đem Lam Điện Phách Vương Long gia tộc hoàn toàn huỷ diệt mà không có ba, bốn phong hào đấu la thì khó có khả
năng làm được. Mà giáo hoàng của Vũ Hồn Điện tuyệt không hề để lại chứng cớ tại hiện trường, mụ ta nói Quỷ đấu la, cùng
Cúc đấu la đang ở Tinh Đấu đại sâm lâm, cứ thế mà tính ra thì Vũ Hồn Điện tự thân đương nhiên có hơn mười tên phong hào
đấu la.
Trong mắt Đường Tam đột nhiên loé lên một tia sợ hãi. "Lam Điện Phách Vương Long gia tộc bị huỷ diệt, vậy sư phụ
hắn …"
Độc Cô Bác nói: " Đại sư hiện không việc gì. Hiện tại hắn đã đến Thiên Đấu đế quốc, cùng hoàng thất kết thành liên
minh,
đang vì đế quốc mà khắc khổ huấn luyện hồn sư. Ba thượng tông, bị huỷ hai tông, điều này làm chấn động sự thăng bằng
giữa hai đế quốc. Hành động lần này của Vũ Hồn Điện khiến cho hai đế quốc lâm vào khủng hoảng mãnh liệt. Bọn họ không
muốn đối phó với Vũ Hồn Điện cũng thật khó có khả năng. Nếu như ngươi mượn lực lượng của bọn họ cùng nhau đối phó với
Vũ Hồn Điện, chẳng phải sự tình có thể thành công thêm một nửa sao? Bởi vậy, chuyện của Tuyết Thanh Hà vẫn phải tra xét
thật nhanh chóng, rõ ràng.
Đường Tam cũng không ngồi xuống, " Lão quái vật, chuyện hoàng thất bên này ngươi cần điều tra thêm. Ta muốn tới Sử
Lai Khắc học viện xem sư phụ thế nào. Gia tộc bị huỷ diệt, sư phụ hắn mặc dù bản tính kiên cường, nhưng đây quả thực là
đả kích thật trầm trọng. Ta còn sợ hắn không cách nào thừa nhận việc này. Ta thật muốn tới gặp hắn thật nhanh." Độc
Cô Bác gật đầu, " Ngươi đi đi, chú ý tự ẩn giấu bản thân. Ngươi hiện tại được Vũ Hồn Điện treo thưởng, nhất là lần
này phá hư chuyện tốt của bọn chúng, lại giết chết cao thủ của Vũ Hồn Điện nhiều như vậy, bọn họ quyết không từ bỏ ý đồ
đâu. Sau này cũng không nên nghênh ngang đi lại trên đường. Mặc dù nơi này là thủ đô của Thiên Đấu đế quốc, nhưng thế
lực của Vũ Hồn Điện cũng không hề kém đâu."
" Ta sẽ chú ý " Nói xong, Đường Tam vội vã rời khỏi trà lâu, đến thẳng Sử Lai Khắc học viện.
Qua cuộc trao đổi cùng Độc Cô Bác lại thêm chuyện của Tiểu Vũ khiến tâm trạng hắn có chút rối loạn nên sau đó hắn phải
tự trấn tĩnh lại, hết thảy so với tưởng tượng còn muốn phức tạp hơn. Việc này khiến Đường Tam không thể không một lần
nữa cân nhắc lại kế hoạch của chính mình.
Ôm Tiểu Vũ trong lòng, Đường Tam cố gắng không làm người khác chú ý, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Sử Lai Khắc học
viện. Đại sư đối với hắn mà nói giống như phụ thân thứ hai. Có thể nói, không có Đại sư sẽ không có hắn hôm nay. Gia
tộc Đại sư bị huyết sát, Đường Tam hoàn toàn có thể tưởng tượng ra nỗi thống khổ trong lòng Đại sư.
Khi hắn tới trước cửa Sử Lai Khắc học viện, lúc này
đệ tử phụ trách phiên trực không có ai có thể ngăn cản hắn, ngày đó Sử Lai Khắc thất quái tại học viện đã biểu hiện
thực lực kinh khủng, khiến tất cả đệ tử đều có ấn tượng cực kì sâu sắc.
Vẻ mặt Đại sư so với trước kia càng thêm cứng ngắc, lạnh lùng nhìn đám học viên đang liều mạng chạy trước mặt, khuôn
mặt băng giá như khiến không khí đóng băng lại.
Những học viên đó, đều không phải là đệ tử bình thường, mà là từ Thiên Đấu hoàng thất phái tới, là những hồn sư trẻ
tuổi có tiềm lực. Tuyết Băng mang theo hoàng gia cấm vệ, trong đó không có hồn sư xuất hiện, chính là bởi tuyệt đại bộ
phận hồn sư đều đã tới nơi này, do Đại sư thống nhất huấn luyện.
Số lượng hồn sư của Thiên Đấu đế quốc cũng không ít, nhưng chính thức nắm giữ trong tay hoàng thất thì không nhiều. Bao
gồm cả hồn sư trong Thất Bảo Lưu Ly tông, tổng cộng cũng chỉ có không quá năm nghìn hồn sư. Trong số đó, cường giả lại
càng ít, hầu như không có mấy. Chỉ tính về phương diện hồn sư, Thiên Đấu đế quốc hoàng thất còn xa mới có thể so sánh
với Vũ Hồn Điện.
Đương nhiên, nếu thực sự khai chiến, Thiên Đấu đế quốc vẫn có thể từ một số địa phương điều khiển một ít hồn sư, chỉ
bất quá thực lực đều khá thấp mà thôi. Cũng bởi vì chênh lệch về thực lực hồn sư, nên hai đại đế quốc đối với Vũ Hồn
Điện mới không thể không ẩn nhẫn. Chính thức trên chiến trường, hồn sư lấy một địch trăm cũng không phải nói đùa. Vũ
Hồn Điện có trong tay một lực lượng hùng hậu mấy vạn hồn sư, cường giả như mây, lại có các công quốc cùng vương quốc
hậu thuẫn, Dù hai đại đế quốc tính liên thủ, cũng không dám nói có thể toàn thắng. Càng chưa nói, hiện tại mâu thuẫn
biểu hiện ra còn không kịch liệt, cho nên cũng chỉ có thể ẩn nhẫn, tích tụ lực lượng.
Hơn bốn nghìn hồn sư được Đại sư chia thành hai mươi tổ, tiến hành huấn luyện. Mặc dù Sử Lai Khắc học viện không lớn,
nhưng nơi này cũng có thể tính là địa phương thích hợp nhất Thiên Đấu thành, chẳng những các loại điều kiện, phương
tiện trang bị đầy đủ, còn có đông đảo khu vực thích hợp cho hồn sư tu luyện.
Đại sư phân hai mươi tổ, là căn cứ theo vũ hồn tu luyện mà định hướng tiến hành phân chia, trong đó số lượng nhiều nhất
chính là cường công, mẫn công hệ hồn sư, chiếm hầu như trên dưới sáu thành.
Lúc này, Đại sư đang trực tiếp huấn luyện một tổ cường công hệ hồn sư, bình thường như huấn luyện đặc biệt trước đây,
huấn luyện thể lực kinh khủng tự nhiên là không thể tránh được.
Triệu Vô Cực đứng một bên, trọng lực khống chế mở ra, hoàn toàn bao phủ hơn hai trăm hồn sư đang chạy bên trong, khiến
phụ trọng mỗi người đều bằng nhau, còn Liễu Nhị Long lại như hổ rình mồi, săm soi kiểm tra, do đó, gã hồn sư nào cũng
chỉ có thể đàng hoàng huấn luyện.
Không lâu trước, bởi vì Đại sư làm việc quên ăn quên ngủ, Liễu Nhị Long đột nhiên đổ bệnh, lúc này mới khiến Đại sư vì
chiếu cố nàng mà nghỉ ngơi thêm một chút. Nhưng Liễu Nhị Long cũng không thể giả bộ đến cùng, bất đắc dĩ cũng chỉ có
thể cùng với Đại sư tiến hành huấn luyện đặc biệt, giúp hắn chia sẻ một chút, cũng có điểm khiến hắn dễ dàng huấn luyện
hơn.
Nàng cũng biết, Đại sư rất mệt mỏi, thực ra phần nhiều là đến từ trong tâm, loại thống khổ này, nàng cũng đang cố chịu
đựng. Hai người mặc dù không thật tình là vợ chồng, nhưng trong tâm lại là một thể thống nhất. Cùng bị nỗi thống khổ
hành hạ, nàng cũng chỉ muốn chết. Nàng muốn báo thù, nhưng ngọn lửa báo thù cuồng bạo này, sau khi có được tin tức điều
tra thực lực Vũ Hồn Điện từ Thiên Đấu đế quốc thì không khỏi trở nên nguội lạnh.
Đúng lúc này, đột nhiên một âm thanh có chút táo bạo vang lên, "Lão tử mặc kệ, mấy thứ này con người không thể chịu
đựng nổi!"
Một gã hồn sư đang huấn luyện, đột nhiên dừng cước bộ, bước nhanh ra khỏi phạm vi trọng lực do Triệu Vô Cực khống chế,
đặt mông ngồi xuống đất, thở hổn hển từng ngụm.
Cường độ huấn luyện này do Đại sư đề ra, quả thực cực kì gian khổ, bởi vì tuổi bọn họ phần lớn đều hai, ba mươi tuổi,
nên mức độ huấn luyện so với Sử Lai Khắc thất quái trước kia còn nhiều hơn ba phần. Huấn luyện kiểu này khiến hồn sư
khổ không thể tả.
Có người dẫn đầu, trong hơn hai trăm hồn sư có không ít người ngừng cước bộ, bọn họ đã sớm vã mồ hôi ướt hết áo, khi
dừng lại liền thở hào hển từng ngụm, một đám ánh mắt chờ đợi, nhìn Đại sư.
Đại sư nhìn gã đệ tử dẫn đầu, liền đi tới, thanh âm lạnh lùng nói: "Ai nói con người không thể chịu đựng
được?"
Tên hồn sư kia nhìn qua trên dưới ba mươi tuổi, vóc người tráng kiện, là một cường công hệ hồn sư, hồn lực bốn mươi
tám, trong đám hồn sư cùng tuổi, coi như không tồi.
Làm một hồn sư, cho đến nay hắn đều sống an nhàn, sung sướng. Ử đâu cũng là tiêu điểm, có lúc nào chịu khổ sở như vậy?
Hắn liếc mắt nhìn Đại sư một cái, thở hổn hển: " Có bản lãnh… có bản lãnh… ngươi tới thử … thử đi?"
Chính là, lượng huấn luyện này, căn bản con người không thể chịu nổi, cứ như vậy, chúng ta đều suy sụp mất. " Có
người dẫn đầu, không khí bất mãn nhất thời lan tràn, đám hồn sư đã dừng bước liền đứng lên xì xào bàn tán, nhìn Đại sư
với ánh mắt tràn ngập bất mãn, thậm chí có chút oán hận.
Liễu Nhị Long tức giận hừ một tiếng, bước vài bước tới tên hồn sư trước mặt, một tay túm hắn nâng khỏi mặt đất,"
Quay lại nhóm ngay, tiếp tục huấn luyện, nếu không ta sẽ cho ngươi huấn luyện một mình. " Nhìn Liễu Nhị Long như một
mẫu bạo long, gã hồn sư tráng kiện trong mắt có vài phần sợ hãi, nhưng âm thanh phản kháng vẫn như cũ: " Chúng ta
cũng không phải trâu ngựa của các ngươi, cùng lắm là ta rời khỏi là được, ta cũng không muốn chết ở chỗ này. Đại sư
cũng chỉ là đại sư trên lý thuyết, chính hắn còn không làm được, dựa vào cái gì bắt ta làm? Cho dù là phong hào đấu la,
không dùng hồn lực, sợ cũng không thể chịu được hành hạ như vậy."
[Keyboard] Có thể chuyển chương bằng phím a/d và ←/→.